Beelzebub hay Beelzebul là 1 trong 7 vị hoàng tử của địa ngục trong quỷ học và được biết đến như là 1 con quỷ đáng sợ của quỷ giới
“Kẻ thuộc họ ruồi” hoặc “kẻ mang đến đội quân Châu chấu” là Beelzebub, chúa tể. Trong cuốn “Testament of Solomon”, Hắn xuất hiện như hoàng tử của quỷ và nói rằng trước đây hắn là một trong những thiên thần mạnh nhất trên Thiên đường, người đã được gắn với ngôi sao Hesperus (Hi văn: Αφροδகτη – Tinh về buổi tối – Sao Hôm), còn Lucifer là Eosperus (Tinh về buổi sáng – Sao Mai). Hắn tuyên bố là nguyên nhân cho sự tàn độc của các bạo chúa, làm cho quỷ được thờ phụng giữa loài người, để kích thích loài người với ham muốn, ghen ghét trong thành phố, giết người và chiến tranh. “The Lost Paradise” (1667) của Milton, cho biết rằng không một ai, ngoại trừ Lucifer, có cấp bậc cao hơn Beelzebub.
Trong thời kỳ của Adam và hậu duệ của ông, mọi thứ sẽ bị phá hủy bởi Beelzebub, hoàng tử của địa ngục, ngay cả khi đó là việc duy nhất chúng ta phải làm. Tiếng nói của Beelzebub vọng lên từ đáy của địa ngục trong cuốn sách Gospel of Nicodemus được viết vào thế kỷ thứ 5 sau Công nguyên.
Hắn tượng trưng cho hành vi tội phạm ăn uống quá đáng trong danh sách Bảy tội lỗi.
Beelzebub là ai theo kinh thánh Do Thái
Ba’al Zəbûb là vị thần được tôn thờ trong Philistines và có nhiều đặc điểm tương đồng với Beelzebub, nguồn gốc của nó được nhiều người biết đến qua cuốn sách Book of Kings của Hoàng Đế (thuộc kinh thánh Do Thái). Trong cái tên trên, Ba’al có nghĩa là “Chúa Tể” theo ngôn ngữ Ugaritic và sử dụng một từ liên kết khi đặt kế bên tên một vị thần cụ thể.
“Chúa Tẻ của Loài Ruồi” là ý nghĩa chính của Ba’al Zəbûb theo cách hiểu trên. Liên quan trực tiếp đến tôn giáo người Philistine, giáo phái này coi ruồi như thú cưng và cho chúng ăn phân. Giáo phái này từng hiện diện trong thế giới Hellenic, vào khoảng năm 507 TCN.
Dịch ra từ Ba’al Zəbûl, tên này thực sự là vị thần của các sinh vật sống trên bầu trời (hoặc có thể hiểu là vị thần của các sinh vật có khả năng bay thuộc về không gian và thiên đàng) nhưng tuy nhiên.
Beelzebub là ai theo Thiên Chúa Giáo
Trong sách Matthew và Luke, điều này được mô tả. Chúa Jesus đã bị kết tội vì sử dụng quyền năng của quỷ Beelzebul để tạo ra quỷ, theo Mark 3:22.
Cuốn sách của Hoàng Đế mang ý nghĩa là Zebul hoặc cao là Zebul trong kinh Targums. Beelzebul có thể hiểu là từ lóng của Zebub và Summachu đã cố gắng xác định cái tên này nhưng không thể định rõ là nó đúng hay không.
Gần như ở Tây Âu, cái tên Beelzebub ít được biết đến hơn cả, dù hiểu theo cách nào thì Beelzebub vẫn là từ được thay thế cho Beelzeboul trong các sách Phúc Âm bằng tiến Syriac hay Latin và nó được dùng trong kinh thánh bản King James.
Beelzebub thường được miêu tả như là một trong những ác quỷ cao cấp nhất của địa ngục. Beelzebub dẫn đầu đội quân quỷ dưới sự chỉ huy của Lucifer – Chúa Tể Địa ngục và là chỉ huy của đội quân ruồi. Theo nhà trừ tà nổi tiếng của thế kỷ 17 Sebastien Michaelis, Beelzebub là một trong ba thiên thần sa ngã mạnh mẽ nhất đi cùng với Lucifer và Leviathan.
Thành phố Hồ Chí Minh, thường được gọi là Sài Gòn, là một thành phố đông đúc và sôi động ở miền Nam Việt Nam. Nó có một diện tích rộng lớn và là trung tâm kinh tế, chính trị và văn hóa của đất nước. Thành phố này nổi tiếng với những tuyến đường chính, những tòa nhà cao tầng và những công trình kiến trúc độc đáo. Cộng đồng dân cư đa dạng về dân tộc, văn hóa và tôn giáo, tạo nên một không gian đa màu sắc và phong cách đặc trưng. Sài Gòn cũng có nhiều địa điểm du lịch hấp dẫn như Nhà thờ Đức Bà, Chợ Bến Thành và Bảo tàng Lịch sử Việt Nam.
Phương pháp để nhục nhã người khác hoặc cuối cùng để giải thích những hành động khác thường của con người lúc đó là việc kết tội ai đó trong tín ngưỡng thời xưa. Beelzebub, qua lịch sử, đã xuất hiện trong nhiều sự kiện quỷ ám như vụ việc Sơ Madeleine De Demandolx ở Aix-en Provence năm 1611, người có mối quan hệ rất gần gũi với cha Jean-Pabtiste Gaufri. Sơ đã bị kết án tự hình với tội phạm phù thủy vào thời điểm này.